<body><script type="text/javascript"> function setAttributeOnload(object, attribute, val) { if(window.addEventListener) { window.addEventListener('load', function(){ object[attribute] = val; }, false); } else { window.attachEvent('onload', function(){ object[attribute] = val; }); } } </script> <div id="navbar-iframe-container"></div> <script type="text/javascript" src="https://apis.google.com/js/platform.js"></script> <script type="text/javascript"> gapi.load("gapi.iframes:gapi.iframes.style.bubble", function() { if (gapi.iframes && gapi.iframes.getContext) { gapi.iframes.getContext().openChild({ url: 'https://www.blogger.com/navbar.g?targetBlogID\x3d4882992746766059627\x26blogName\x3dDennisQ+lang+thang\x26publishMode\x3dPUBLISH_MODE_BLOGSPOT\x26navbarType\x3dSILVER\x26layoutType\x3dCLASSIC\x26searchRoot\x3dhttps://dennisqlangthang.blogspot.com/search\x26blogLocale\x3dzh_TW\x26v\x3d2\x26homepageUrl\x3dhttp://dennisqlangthang.blogspot.com/\x26vt\x3d8359211816839307356', where: document.getElementById("navbar-iframe-container"), id: "navbar-iframe" }); } }); </script>
header
OST U're beautiful...
7.9.10 - 凌晨1:04





0 comments

Post a Comment




[ANH ĐÀO THIẾU NIÊN] AN NI BẢO BỐI - DENNIS Q. DỊCH
12.8.10 - 凌晨12:20



ANH ĐÀO THIẾU NIÊN

Cô là người con gái đầu tiên anh từng yêu, thời niên thiếu năm 17 tuổi.

Tan học xong vượt qua hơn nửa thành phố, đợi trước cửa trường để đưa cô về nhà.
Vào cuối tuần, cùng nhau đi xem phim, trong bóng tối nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, đặt vào trong lòng bàn tay mình. Tâm trạng trong sáng và ngọt ngào đó, là thể nghiệm đầu tiên trong quá trình trưởng thành.

Hôm đó là một đêm mùa xuân. Anh còn nhớ.
Trên đường đưa cô về nhà, hai người đi dưới ánh trăng mờ, có thể nghe thấy tiếng hoa anh đào bay lượn trong gió. Những gốc anh đào hai bên con đường nhỏ, nở ra những đóa hoa dày đặc màu hồng phấn, chen chúc với nhau, mỗi lần gió thổi qua là y như một cơn mưa rơi xuống.
Dưới cầu thang nhà cô, cô đứng trong bóng tối mỉm cười nhìn anh, đôi mắt đen nhánh, sáng rỡ đến mức anh không dám nhìn thẳng. Vươn tay ra, nhè nhẹ khép mắt cô lại, sau đó cúi người xuống hôn lên đôi môi cô. Trên tóc cô toàn là những cánh hoa li ti hồng phấn, tỏa ra hương thơm nhức mũi.
Anh bỗng nhiên cảm thấy nước mắt ấm nóng trong mắt mình.
Hạnh phúc trong khoảnh khắc đó.

Họ ở bên nhau rất lâu. Tốt nghiệp cấp ba xong, anh đến phương Bắc học đại học, cô vẫn ở lại trong thành phố miền Nam này.
Rất nhiều thư, thỉnh thoảng điện thoại, càng ít khi gặp mặt. Mỗi lần đến kỳ nghỉ, anh liền vội vã mua vé tàu hỏa về nhà. Có lúc không mua được vé ngồi, phải chen chúc trong khoang xe chật chội nóng nực dơ bẩn hơn hai mươi tiếng đồng hồ.
Lúc mệt đến nỗi muốn thiếp đi, trong mơ màng anh nhìn thấy những cánh hoa anh đào trong gió, từng phiến từng phiến, la đà không một tiếng động.
Anh cảm thấy mình yêu cô như vậy đấy. Có lẽ dùng cả một đời cũng không đủ.

Lúc sắp tốt nghiệp, cô từng có một đứa con. Vì tuổi trẻ vô tâm sơ ý. Cô không hề oán hận gì anh.
Để không kinh động đến cha mẹ, họ viện cớ đi du lịch đến một thành phố khác. Chỉ khi cô đi bệnh viện làm phẫu thuật, xảy ra sự cố suýt chút nữa là mất mạng. Trong một khách sạn nhỏ rẻ tiền, anh cả ngày cả đêm túc trực bên cô.
Mùa hè đó rất nóng nực, nhưng mồ hôi và nước mắt chảy trên mặt cô lại lạnh ngắt. Cô miễn cưỡng cười với anh, nói không sao đâu, sẽ không có chuyện gì đâu. Anh chỉ nhẹ nhàng nói với cô, anh sẽ đối xử tốt với em.
Anh sẽ đối tốt với em. Lời hứa này anh luôn để trong tim mình, nhưng tình duyên lỡ dở, con đường của họ vẫn phải đi đến hồi kết.
Lúc chia tay nhau, biết rõ cả hai đều hiểu lầm nhau, nhưng anh tuổi trẻ hiếu thắng, vẫn cố chấp một đi không quay đầu nhìn lại. Anh rời bỏ quê hương phương Nam của mình, đến một thành phố ngập tràn ánh nắng khác.
Anh có công việc, sau đó có một cuộc sống mới, cho đến khi gặp một cô gái xinh đẹp ở đó, mua một chiếc nhẫn cùng cô ấy thề nguyền.

Cuộc sống đầy đủ bình lặng. Mỗi sáng sớm, anh lái xe đưa con đi học, đưa vợ đi làm, sau đó một mình lái xe đến công ty. Thành phố xa lạ vào mùa xuân, hai bên đường cũng có những gốc anh đào vương vít. Từng xâu hoa hồng phấn chen chúc nhau, mỗi khi gió thổi qua, trong gió bay lượn vô số những cánh hoa li ti, dán trên khung cửa sổ xe anh.
Như những giọt mưa tàn khuyết.
Bỗng nhiên, nghĩ đến một gương mặt hơn mười năm về trước. Gương mặt của cô. Trong bóng đêm ở phương Nam ẩm ướt, trong bóng tối thinh lặng dưới cầu thang. Đôi mắt đen nhánh, sáng rỡ đến mức không dám nhìn thẳng. Và đôi môi của cô trong bóng tối, vết thương thuần khiết anh từng hôn. Sâu sắc đến thế, cũng không tìm ra vết tích nào nữa.

Không biết cô có còn ở lại thành phố phương Nam đó không. Có lẽ cũng sẽ có một người đàn ông nói với cô, anh sẽ tốt với em. Nhưng hạnh phúc của cô đã không còn liên quan gì đến anh.

Lần đầu tiên của mỗi người đàn ông, đều sẽ có một cô gái như hoa anh đào, phiêu du trong cuộc đời, rồi sẽ biến mất.



3 comments

Hay quá sis Den ah`, Nguyên rất thik câu cuối, có thể copy bỏ lên FB ko sis Den? ^ ^

By Blogger Hoàng Thị Thùy Nguyên, at 12/8/10 03:32  

Uki, được mà :D

By Blogger Dennis Q, at 12/8/10 08:44  

Bạn đang lang thang đi tìm An Ni Bảo Bối thì lạc vào đây. Truyện này hay quá, cho bạn mượn nhé. Sẽ trích link đầy đủ :)

Cổ vũ bạn Dennis dịch An Ni tiếp hehe :D

By Blogger -- LeeNhi, at 31/8/10 23:26  

Post a Comment




CHUYỆN VỠ MỘNG NGÀY HÈ - AN NI BẢO BỐI, DENNIS Q. DỊCH
10.8.10 - 凌晨1:35





CHUYỆN VỠ MỘNG NGÀY HÈ

1. Nhà của Trăn thuê nằm ở bên một con đường cũ kỹ ở khu Tây Thượng Hải. Ở đó có một tòa nhà kiểu Tây tồi tàn, và một cây ngô đồng rất già. Mặt đường mùa hè phả lên hơi nóng hầm hập, bao phủ cả bóng râm lốm đốm khi ánh nắng chiếu xuống tán cây. Từng vệt từng vệt. Những chiếc xe vụt ngang qua. Bóng râm bị vỡ vụn.
Khi hoàng hôn, bầu trời sáng rỡ bùng cháy, bắt đầu mờ ảo. Đó là khoảng thời gian Trăn thích nhất. Mấy hôm đó, gió thổi rất mạnh, quét đến những đám mây rất trắng rất lớn, trên bầu trời đêm xanh sẫm, lướt qua như một chàng ca sĩ mù lang thang, không thấy được gì nhưng rất đẹp.

2. Trăn nhớ đến ngày hôm đó cùng với Lam, cùng nằm trên thảm cỏ một khu chung cư cao cấp ngắm mây trời. Họ hẹn nhau ở trước thư viện Thượng Hải. Lam đứng trước cửa nhà hàng thịt nướng Brazil, theo một đoàn người dài dằng dặc tiến vào sau những người đã dùng bữa xong, mặc một chiếc áo hai dây thêu hoa thô và một chiếc quần bò rất cũ. Nhìn từ xa xa, giống như một đứa trẻ vô vị. Nhoài người trên lan can, đung đưa đôi chân trần, môi mím rất chặt.

3. Đó là biểu hiện Trăn quen thuộc. Trong thang máy tòa nhà Kiến Kinh, có rất nhiều lần anh nhìn thấy cô gái từ tầng 12 bước vào này, dựa vào vách thang máy, mặt không biểu cảm, vẻ rất mệt mỏi. Dưới ánh đèn u ám trong thang máy, nhờ nhờ thiếu sức sống, chiếu vào gương mặt không trang điểm của cô. Da của cô xám xịt, quanh mắt có một vòng xanh khói nhạt nhạt. Đó là phản ứng do mất ngủ quá lâu và hút thuốc quá độ gây ra. Cô không muốn che đậy gì cả, cứ thế bộc lộ trần trụi tất cả.
Ngoài đôi lông mày đen nhánh và rèm mi dài ra. Tôi dùng Lancome. Cô vui vẻ nói thêm với anh. Sản phẩm tốt nhất của Lancome là phấn mắt và chì kẻ mi. Cô có đôi mắt phong tình, hình dáng xinh đẹp, sáng rực, như một cây đuốc, thu nhỏ lại, khi sờ sẽ thấy bỏng rát. Nhưng không biết cười.
Cho dù môi em đang cười, nhưng đôi mắt em lại không cách nào cười được. Anh nói.

4. Anh lặng lẽ nhìn cô, ngắm cô đứng trước quầy sữa tắm, đột ngột ngẩng đầu lên, trên mặt lộ nét khổ sở. KHoảnh khắc đó cô như một đứa trẻ thất vọng, nhìn chằm chằm vào chiếc lọ nắm trong tay bị tuột rơi xuống đất vỡ tan tành. Tiếng vỡ sắc nhọn chói tai, trượt qua dung nhan của cô. Trong tay cô ôm rất nhiều bình sữa tắm, mùi dâu, mùi cam, mùi rong biển, mùi hoa hồng, mùi hoa quả… Ở đó có những mùi vị khác nhau, giống nhau là đều bị dìm trong đám bọt.
Cô ôm lấy tất cả, mỉm cười bước ra ngoài, xuyên qua những đám người xa lạ, xuyên qua ánh nhìn của anh, điềm nhiên như không có ai bước thẳng ra cửa, cổng báo trộm réo vang liên hồi. Bảo vệ vụt tới tóm chặt lấy cô, tất cả bình lọ bị rơi xuống đất, lăn lông lốc khắp nơi. Anh nhìn thấy vẻ mặt cô như vừa được thức tỉnh, cô nói, tôi quên mất, tôi quên mất thật mà. Người người nhấn chìm lấy cô.

Anh chen vào trong. Đó là lần đầu tiên họ biết nhau.

5. Cô khổ sở và bất lực kêu lên, như một con dao đâm thẳng vào lồng ngực anh. Một con dao lạnh ngắt chậm rãi, lúc đâm vào không hề có chút do dự.

6. Trong cùng một tòa lầu văn phòng, họ đã tình cờ gặp nhau n lần trong thang máy.

7. Khi anh vượt qua dòng xe phi như bay về phía bên kia đường, hướng về phía nhà hàng thịt nướng Brazil đèn đỏ rực rỡ, khi đang chầm chậm tiến đến, anh cảm thấy cô như đứa trẻ bị vứt bỏ lại bên vệ đường. Hình như anh chưa từng quen biết cô, có lúc cô rất xa lạ, và xa vời.
Cô dựa đầu vào lan can, uốn éo thân người, dùng một thái độ kỳ quặc xấu xí, nghếch mặt sang mỉm cười, nhìn anh tiến lại gần. Dải tóc cô vẫn luôn rối bời, như cánh hoa dài dài thô ráp, hơi xoăn và hoe vàng. Cô lấy kẹp tóc xước lên đám tóc trên trán, vầng trán cao cao nhìn có vẻ rõ ràng nhưng u buồn.
Em nên để tóc mái , để che trán của em đi. Anh nói.

8. Không, em không thích che giấu, thích trần trụi. Tình yêu của em, trần trụi. Cô cười, đẩy anh ra, một mình chạy vượt lên phía trước, dang rộng cánh tay, hất tung mái tóc. Cô bỗng nhiên thấy vui vẻ hẳn. Hoặc sẽ đột ngột thấy không vui.

9. Họ trèo tường nhảy vào trong lan can một chung cư cao cấp. Bảo vệ đang trong lúc giao ban, vừa may không có ở đó. Hai khu nhà màu trắng, có ban-công kiểu Âu, thêm bầu trời xanh đậm, nhìn rất khí thế.
Họ tìm thấy bãi cỏ rộng, bụi tường vi và hoa hồng đã sắp héo rũ, tỏa ra hương thơm cay đắng trước khi chết. Bầu trời đột nhiên trở nên mênh mang. Từng cụm từng cụm mây lớn. Gió lạnh buốt và dữ dội. Phía ngoài dãy tường bọc xung quanh là bóng cây và những tòa nhà cũ kỹ. Khi gió lướt qua, cành cây phát ra âm thanh xào xạc. Đó là một thành phố nặng nề và mùa hè nồng nực, một kỳ tích sản sinh ra trong hỗn loạn. Hai người bắt đầu im lặng.
Cô nằm nhoài ra trên thảm cỏ. Cô ngắm nhìn bầu trời, ngắm những kiến trúc cao tầng xiêu xiêu vẹo vẹo dáng như sắp đổ sụp. Cô nói với anh, em sắp nhìn đờ cả ra rồi. Em sẽ biến thành khờ khạo. Anh nằm xuống cạnh cô, ngọn cỏ hơi cứng ráp, chọc vào sau lưng, nhưng mùi vị quen thuộc xưa cũ của bùn đất khiến người ta dễ thở hơn nhiều.
Anh nói, có lẽ em sẽ không tin, anh vẫn đang viết thơ. Lúc học đại học, anh tham gia vào câu lạc bộ thi ca, sau khi đi làm rồi, có lúc anh ngồi trên máy bay đi công tác viết thơ. Anh không thể bỏ thơ ca được.

Vì anh tin, trong cuộc sống sẽ có những khoảnh khắc không bao giờ chết.
Cô không cười. Lúc nghe anh bàn luận về thơ ca, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Cô nói, em hiểu.
Tại sao?
Không tại sao cả. Cô nói. Cô nhắm nghiền mắt, đưa ngón tay trỏ lên môi, suỵt, đừng nói nữa, lắng nghe âm thanh phát ra khi mây đi ngang nào.

Xa xa, mấy người bảo vệ đang đi tới. Chết rồi, có người đến đuổi chúng ta đi rồi. Cô chụp lấy tay anh, chúng ta chạy đi. Hai người chạy như bay ra ngoài, lâu lắm rồi anh không chạy như thế, nghe thấy nhịp tim mình đập nặng nề trong mỏi mệt. Cô vừa chạy vừa kêu lên.

10. Bầu trời xanh thật, anh nói, như một chiếc lông tơ thiên nga.
Không đúng. Màu xanh đó, là khuôn mặt người bị bệnh thương hàn.

11. Cô đi làm ở một công ty mạng trên tầng 12. Cả một mùa hè, cô chỉ mặc quần bò và áo hai dây thêu hoa, chân trần mang một đôi dép có quai hậu. Cô sẽ mua rất nhiều những bộ đồ giống nhau, mỗi ngày đều thay cái khác.

12. Anh làm việc trong một công ty thương mại trên cô một tầng. Mỗi ngày trước khi tan sở đều nhận được email cô gửi đến. Có khi chỉ có một câu: Hôm nay trời mưa rồi, như mùa thu ấy, em rất thích. Có lúc hỏi anh có rảnh không, cô muốn mời anh ăn cơm, muốn anh mời cô đi xem phim.
Những yêu cầu trực tiếp và thành thực này, anh chưa từng từ chối.
Anh không biết tại sao mình lại không từ chối nữa.

13. Trong thang máy, cách nhau bởi những đồng nghiệp cũng tan sở, họ cùng bình tĩnh nhìn những con số không ngừng nhảy nhót, không hề trao nhau ánh nhìn hoặc lời nói nào. Cô đứng giữa những cô gái Thượng Hải ăn mặc thời trang, trang điểm tinh tế, tỏ ra tiều tụy. Đôi mắt cô quả thực không giống với bất kỳ người nào khác. Ngọn đuốc nóng bỏng nhưng lạnh nhạt đó phóng trúng vào anh.
Họ đi ăn sushi Nhật Bản, ở một quán sushi đường Nam Kinh cô vẫn hay lui tới. Cô cũng sống có một mình, buổi tối chưa hề nấu cơm bao giờ.

14. Họ ăn những miếng cá sống, nấm và sushi, uống bia ướp lạnh. Sau đó anh đưa cô đi ISETAN, cô mua sắm điên cuồng khiến người ta sợ hãi, có lúc trong một đêm quẹt thẻ ngân hàng hết veo 8000 tệ. Những thứ mua về đều là những bộ quần áo và trang sức giống như nhau, và thật nhiều mỹ phẩm. Nhưng cô chưa từng trang điểm, mặc đi mặc lại cũng chỉ là quần bò rách như thế.
Đồ em mua để làm gì thế? Anh hỏi.
Tích trữ ở nhà, sau đó để cho mục nát hoặc vứt đi. Cô nói.

15. Cô đang thử một chiếc váy lụa không hợp với cô chút nào, quấn nó vào người rồi quay tới quay lui, cô hỏi anh có đẹp không.
Anh lấy lại chiếc váy đó rồi đưa cho cô bán hàng, sau đó nắm tay cô kéo đi. Cô hỏi, làm gì thế, em vẫn muốn thử mà. Anh không nói lời nào, chỉ ra sức kéo tay cô đi. Cô như một đứa trẻ đang tức giận, không ngừng vặn vẹo thân người, kêu lên bực bội. Đến trước cửa trung tâm bách hóa, anh buông tay cô ra, hỏi, em tưởng có thể lấp đầy thật hả? Nếu em nói với anh, em có thể , thế thì em quay lại tiếp tục mua sắm đi. Trong tim em có một khoảng trống không thể lấp đầy nổi, dùng vật chất cũng lấp không đầy được, em hiểu không?
Đừng để em nhìn thấy anh tệ hại như thế. Vì em sẽ cảm thấy bất lực. Em sẽ có cảm giác phạm tội.

16. Anh nhìn cô. Sau đó quay người bỏ đi.

17. Về đến nhà, anh bật tivi lên, tắm rửa, móc một quyển tiểu thuyết của Zweig(2) ra. Anh nằm lên giường, nghe tiếng sấm nặng nề bên ngoài. Một cơn bão cuối cùng cũng đã đến như dự báo. Anh nhìn đồng hồ, đã 11 giờ đêm. Anh nhấn số điện thoại cô, cô đã tắt máy. Anh tự nhủ, ngủ đi, đừng nghĩ đến cô ấy nữa. Cô sẽ không sao đâu. Chỉ cô độc chút thôi.

Anh tắt đèn. Nửa tiếng. Sau đó lại bật đèn lên. Anh lại bấm điện thoại, vẫn tắt máy. Anh lại tắt đèn nằm xuống.

18.Trong bóng tối lắng nghe bên ngoài tiếng mưa như trút, cả cái thành phố này biến thành một container rỗng không, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi trầm đục nặng nề. Anh lại mở đèn lần nữa, ngồi dậy, Anh không tìm thấy cô.

19.Dưới ánh nắng hè gay gắt nhức mắt, anh dẫn cô đi siêu thị. Trong tay cô ôm một bao lớn sữa tắm, bình bình lọ lọ sặc sỡ, cô ôm lấy chúng, như đứa bé ôm gấu bông, cô đơn nhưng hài lòng. Anh nói, anh nghĩ rằng anh không nói sai. Đôi mắt em không biết cười.
Cô nói, anh diễn thử một đôi mắt biết cười cho em xem.
Anh nói, không cần. Khi em thật sự thấy vui sướng, em tự khắc không thầy cũng học nên.
Cô cười. Hàm răng trắng như tuyết, nụ cười rạng rỡ. Trừ đôi mắt ra.
Khoảnh khắc đó anh nghĩ, anh sẽ không để cho vợ mình có một đôi mắt như thế. Hoặc nói cách khác là, anh sẽ không cần có một cô gái với đôi mắt như thế làm vợ mình. Anh nhớ lại chuyến du lịch hải đảo hồi đại học, buổi tối cùng với các bạn đi ngắm biển dưới bầu trời đêm. Thủy triều đen như mưa cô đơn nhưng dũng mãnh cuộn trào. Vào lúc đó, cảm giác duy nhất của anh là sợ hãi.

20.Anh không biết, người đàn ông như thế nào sẽ yêu cô.
Anh hỏi cô, có không?
Cô đáp, anh nói thử xem.

21.Họ đứng ở đầu phố Chuẩn Hải, sắc đêm lan dài. Bốn bề là dòng người và xe cộ xa lạ cuồn cuộn không ngớt. Anh lấy ra bao thuốc lá thơm 555, sau đó dùng bàn tay khum lại quẹt diêm, ngắm cô kẹp điếu thuốc rồi phả khói ra, đốm lửa lóe sáng trên hàng mày và rèm mi đen óng của cô, lóe lên rồi tắt. Cô thích hút 555.
Cô nói, người đàn ông em từng yêu, chỉ thích hút loại này. Thật kỳ lạ.

Hai người kẹp điếu thuốc, loạng choạng đi trên đường. Đi đến BLUE trên Mậu Danh Nam Lộ, đó là quán bar họ thường đi nhất. Họ đi trên con đường lát đá, con đường chán chường đó, hễ đến tối là tỏa ra thứ không khí tình dục mờ ám. Cô đứng trên đường nhắc đến một người đàn ông cô từng yêu với anh. Yêu anh ta 10 năm, sau đó rời xa.
Cô nói, cho nên em tin rằng ai rời xa ai đều có thể sống tốt, tình yêu không nặng nề như chúng ta vẫn tưởng tượng.
Thứ nặng nề là gì?
Là sự thất vọng trong lòng. Cô cười. Họ nhìn theo một cô gái đánh mắt màu bạc, mặc một chiếc váy dây đen, mái tóc dài như tơ đổ xuống, men theo góc tường tối bước đến. Những quán bar gần đó có rất nhiều những cô gái như thế, chuyên ngủ với đàn ông ngoại quốc.
Cô gái đang hút thuốc, lúc đi ngang qua họ, ánh mắt hờ hững lướt qua, sau đó xa dần.

22.Cô ấy chắc chắn là một cô gái thất vọng. Cô nói. Giống như em.

23.BLUE có những dòng chữ tiếng Anh xiêu xiêu vẹo vẹo trên bảng đen, có một cậu chàng ngoại quốc đẹp trai làm phục vụ, có thứ nhạc Rock vỡ vụn nhưng không mạnh mẽ, có ánh đèn mờ tối và sàn nhảy cứ đến tối là chen chúc nhau đến nước cũng không chảy lọt. Cô ngồi phịch xuống bên quầy bar, u rũ hút thuốc.
Đó là việc cô thường làm nhất, không nói tiếng nào, chỉ chán chường hút thuốc liên tục, cho đến khi hút hết bao thuốc thì uống cạn ly nước lạnh đặt trên quầy, sau đó đứng dậy bỏ đi. Anh vẫn thường ngồi bên cạnh, yên lặng nhìn cô. Nếu cô nghĩ đến điều gì sẽ nghiêng người sang, áp môi trên tóc anh, nói chuyện với anh.

Tiếp tục chủ đề vừa nãy chúng ta nói đi, cô nói, anh cho rằng mẫu người đàn ông nào sẽ hợp với em?
Lớn hơn em trên 10 tuổi, học kỹ thuật, sẽ nhắm mắt làm ngơ với em. Anh nói.
Còn anh, anh nghĩ mẫu phụ nữ nào hợp với mình?
Tiêu chuẩn của anh rất đơn giản, anh chỉ cần cô ấy ngây thơ vui vẻ, không cần quá thông minh.
Chỉ thế thôi?
Chỉ thế thôi.
Cô cười. Lại quay đầu đi hút thuốc.

24.Em từng gặp một người đàn ông, lần nào anh ta chạm mặt em đều nói rằng, anh ta yêu em.
Thật à, đàn ông thường chỉ làm chứ không nói. Họ không muốn gánh vách trách nhiệm nói câu anh yêu em.

25.Có lúc chúng em chào tạm nhau. Anh ấy nói, anh yêu em. Có lúc là trong email, anh ấy nói, anh yêu em. Có lúc ở đầu con phố thoáng đãng, anh ấy đứng trước mặt em nói, anh yêu em. Có lúc thì thầm bên tai em, nói, anh yêu em.

26. Em tin rằng câu nói “anh yêu em” đã biến thành một lời hỏi thăm. Giống như lúc gặp nhau sẽ hỏi bạn khỏe không, hoặc lúc uống rượu sẽ nói tôi muốn uống nước. Câu nói này đã phá hủy tất cả những tiêu chuẩn của em về lời hứa và sự thực, tin tưởng và tình cảm, khiến chúng trở thành thứ không khí mỏng toẹt và dối trá.
Anh ta đã hủy diệt em?
Phải. Anh ta hủy diệt em. Bởi vì, em phải quen dần với việc xem câu nói đó như lời hỏi thăm. Nhưng, anh biết đấy, đó hoàn toàn không phải lời hỏi thăm gì cả.

27.Chẳng có gì xảy ra?
Nothing (3).

Đúng vào khoảnh khắc ấy, anh nhìn thấy nước mắt của cô. Những giọt nước mắt trượt nghiêng như nước, phấn mắt bị trôi đi, nhòe đi quanh mắt, trở nên mờ ảo. Cô mất bình tĩnh khóc thê thảm, trong thứ âm nhạc ầm ĩ và góc nhỏ mờ tối, tất cả bị nhấn chìm không một âm thanh.

29.Lần cuối cùng anh nhấn số điện thoại của cô, vẫn nghe thấy giọng nói nhắc nhở đã tắt máy vang lên. Anh ngồi dậy mặc quần áo vào.

30.Trên phố lớn mù mưa bao phủ, khắp nơi là tiếng mưa như trút nước. Cuối cùng anh cũng vẫy được một chiếc taxi, lúc anh ngồi vội vào xe thì toàn thân đã ướt đẫm. Anh nói, đến Mậu Danh Nam Lộ, BLUE.
Anh lại nghe thấy nhịp tim đập phát ra những âm thanh nặng nề trong sự đau đớn. Phảng phất như nhìn thấy cô dang rộng hai tay, chạy nhảy như chim trong gió.

31.BLUE vẫn với thứ âm nhạc ầm ĩ, từ ngoài cửa đã có thể nghe thấy tiếng trống dập thình thình nặng nề. Lúc anh bước vào quán bar, chỉ thấy dòng người cuồn cuộn giữa sàn nhảy và khói màu giăng khắp nơi. Anh nhìn thấy cô gái mặc áo hai dây thêu hoa trắng bên quầy bar, cô đang nhoài người trên quầy, nghiêng mặt sang bên, đang cười. Một gã Tây phì nộn đang ngồi cạnh cô, dùng tay sờ soạng lưng cô, từng chập từng chập, giống như đang ve vuốt một con mèo. Da thịt trần trụi của cô dưới ánh đèn phát ra thứ ánh sáng nhờ nhờ.
Anh kéo tay cô, ngón tay cô lạnh ngắt. Anh lại sờ vào trán cô, mặt cô nóng hực.

Trên quầy vương vãi những đầu lọc thuốc lá và tàn thuốc, còn có những ly rượu. Anh nói, đi với anh. Vẻ mặt cô cứng đờ. Anh thấy nhãn thần cô lạnh lẽo, dưới hàng mày và lông mi đen rợp, là thủy triều đen tối.

32.Tại sao tôi phải đi với anh?
Vì em uống say rồi.
Tôi không đi. Cô nhẹ nhàng nói, anh không yêu tôi.
Cô mỉm cười, nhìn có vẻ hoàn toàn thoải mái, chỉ là có chút thương cảm. Cô dịu dàng mà u buồn nhìn anh, đôi mắt cô là sắc xanh nhàn nhạt.

33.Anh không cho mình bất kỳ suy nghĩ nào, dùng ngón tay nắm chặt cằm cô, sau đó xoay mặt cô lại, môi anh bịt chặt môi cô.
Nụ hôn kéo dài rất lâu, âm nhạc bên tai tắt lịm. Thủy triều tối đen dưới trời đêm, cô đơn mạnh mẽ trào dâng. Một mình. Anh cảm nhận được môi cô, mềm mại, yếu đuối, như hoa đang hé nở. Sau đó anh buông cô ra.

34.Đi theo anh. Anh thấp giọng nói. Giọng anh đột ngột nghẹn lại, nếu em không đứng dậy, anh sẽ bế em đi.

35.Thân thể cô. Da thịt cô. Mùi vị cô.
Trong bóng đêm đôi mắt cô sáng rực như ngọn đuốc. Anh liếm lên mắt cô, muốn khiến chúng khép lại yên tĩnh. Sau đó cô lại mở ra.

36.Cô nhìn anh chăm chú. Đôi mắt cô khiến anh hổ thẹn.
Tại sao không nhắm mắt lại. Anh nghe thấy giọng mình đùng đục.
Vì muốn ghi nhớ anh. Ghi nhớ, giờ này phút này. Bởi vì, chúng ta sẽ phải quên đi.
Bây giờ còn nhớ tên anh không?
Anh là Trăn. Còn em?
Em là Lam.

37.Đừng nói với em là, anh yêu em.
Anh không nói.

38.Trong bóng đêm cô sờ tìm thuốc lá thơm, hai người ngồi trên giường hút thuốc. Đầu thuốc sáng lập lòe. Cô đứng dậy, lõa lồ bước đến bên cửa sổ mở toang, cô nói, đây là cơn bão to nhất mùa hè năm nay. Tốt thật. Như có thể cuốn trôi cả thành phố này đi. Chúng ta có giống như đang ở trên một con thuyền không?
Lúc nhỏ, em ở trong ngôi nhà nhỏ của chú ruột, mỗi lần trời mưa, em lắng nghe tiếng mưa gõ trên vách gỗ, sẽ cảm tưởng như mình đang ở trên một con thuyền.

39.Trong lòng em luôn che giấu sự chia ly à?
Phải. Chỉ có chia tay mới có thể khiến em thấy an toàn.

40.Em nhớ lúc còn nhỏ là một đứa trẻ ốm yếu, lúc nào cũng muốn có người đến ôm mình, ve vuốt mình. Vì muốn người khác chú ý đến nên cố ý để mình bị thương. Dùng mảnh sắt cứa lên tay, dùng dao cắt, để mình bị lạnh đến mức cảm sốt. Vì nếu như không bị bệnh thì chẳng ai đến ôm em cả.
Cô cười. Lúc đó em rất cô độc, sợ hãi bóng tối, vô cùng sợ hãi. Mẹ của em là một người phụ nữ u buồn, lúc nào bà cũng nghĩ phải làm sao để vui vẻ, em là một trong những cách bà sử dụng, cũng là cách cuối cùng. Bà cần một người đàn ông cho bà một đứa con. Nhưng bà vẫn tuyệt vọng.
Nên bà đã chết. Sau khi bà chết rồi, chẳng ai hôn em nữa.

41.Lúc 16 tuổi em đã vội vã chìm vào yêu đương. Vì yêu đương thì sẽ hôn nhau.
Nhưng những nụ hôn đó không kéo dài lâu. Anh nói.
Phải. Không lâu dài. Sẽ không ngừng mất đi, và không ngừng sản sinh. Em chỉ tin vào một câu nói: phải mãi mãi đi trước người khác một bước rời xa anh ta, như thế mày mới không bị tổn thương.
Thực ra, em vô cùng hy vọng được dài lâu. Nhưng em không có cảm giác an toàn thôi.
Phải, em không có.

42.Da thịt gần nhau sẽ mang đến cái gì.
Mang đến ảo giác ấm áp trong phút chốc và vỡ mộng đen tối hơn nữa.

Họ lại ở bên nhau. Thêm lần nữa.

43.Em có tin đây là một ảo giác không? Anh hôn cô.
Vâng. Em tin.
Tại sao?
Vì chúng ta không yêu nhau. Chúng ta không yêu.

44.Suốt cả buổi sáng họ làm tình điên cuồng. Mưa cuối cùng cũng tạnh, và sắc trời cũng sáng hẳn.
Trên mặt đất đầu lọc thuốc lá vương vãi, còn có chiếc áo hai dây thêu hoa của cô. Vo lại nhăn nhúm. Đây hoàn toàn là vải thô, hễ vo lại là không nỡ nhìn. Những thứ đồ dễ vỡ không chịu nổi một va chạm nhỏ, vì không chịu được.
Cô mặc lại quần bò và áo nhăn nhúm, tết tóc lại thành dải. Chúng ta chưa ngủ được gì. Rồi thì bây giờ phải đi làm rồi. Cô lấy nước lạnh trong tủ lạnh ra, sau đó lại châm một điếu thuốc.

45.Cô dựa vào khung cửa nhà tắm, ngắm anh cạo râu. Cô chỉ cho anh nhìn thấy vết đỏ trên cổ.
Em thích cái này. Cô nói. Nụ hôn của đàn ông luôn để lại vết tích trên da thịt, nhưng đều sẽ biến mất. Thời gian ngắn dài mà thôi.
Vì em chưa từng tin tưởng họ.
Vâng, chưa từng tin tưởng họ. Có lúc, trong giấc mơ em thấy người đàn ông lại nói với em, anh yêu em. Em liền cho rằng mình đã mơ một cơn ác mộng.

46.Em hy vọng điều gì.
Có phải có một đứa con sẽ tốt không. Có thể yêu nó chân thành, dũng cảm, dịu dàng và lâu dài.
Nhưng mà mẹ của em, bà vẫn chết đấy thôi.
Vâng. Vì tuyệt vọng.

47.Trong tim em có thứ tình cảm chân thành, dũng cảm, dịu dàng, lâu dài đó không?
Có chứ. Nhưng chỉ không biết phải cho ai. Không có ai. Cô cúi thấp đầu mỉm cười.
Anh tin là em cũng có. Nhưng em cũng không tìm được người có thể giao tình cảm đó cho người ấy.

Nên chúng ta đều đang cô độc.

48.Lúc anh đi làm phát hiện ra cơn choáng váng và mệt mỏi hoàn toàn không nằm trong dự liệu. Tinh thần của anh rất tốt, và suy nghĩ rõ ràng. Mỗi một phút nghỉ ngơi, anh đều nghĩ đến cô. Yên lặng nghĩ đến cô. Mùi vị và da thịt cô.

49.Anh viết một bài thơ trong email cho cô: Khi em bước đi trong thời gian, tình yêu phát ra tiếng vụn vỡ, đợi đến khi em quay trở về, đã kín miệng.
Nhưng anh không gửi email đó đi. Lúc sắp tan sở, anh nhận được email của cô. Chỉ có vài câu ngắn ngủi: Cả ngày em nghe bài “Tình đầu” của Utada Hikaru, em không hiểu tiếng Nhật, nhưng khi nghe cô ấy hát em đã khóc. Đó là tiếng lòng chân thật, khiến người ấm áp.

50.Cô biến mất trong một tuần lễ. Anh biết cô sẽ làm thế, cô cần một khoảng cách trốn chạy an toàn. Anh không quấy rầy cô. Nhưng anh nghĩ, cô sẽ tốt hơn chút. Anh không phải dạng người dễ dàng làm tình với phụ nữ, nhưng đêm hôm ấy, anh nghĩ anh thương tiếc cô. Vì thương tiếc cô nên làm tình với cô. Như một đứa trẻ cô độc, bạn biết cái cô thích là một con búp bê mặc váy hoa, bạn không thể nhẫn tâm không mua tặng cô được.
Nhưng tình yêu không giống một con búp bê. Họ đều hiểu rất rõ. Nên cô chạy trốn không dám gặp lại.

51.Mùa hè năm ấy, Trăn 28 tuổi, làm trưởng phòng một công ty thương mại. Anh là một người đàn ông giữ mình trong sạch, hoàn toàn khỏe mạnh. Đẹp trai. Anh mong muốn có một cô vợ ngây thơ vui vẻ, không cần quá thông minh, vì anh cảm thấy mình đã đủ thông minh rồi.
Anh không thích có đối thủ.

52.Cao thủ thực sự thi đấu, chỉ cần một lần.
Một lần định sinh tử. Lam nói.

53.Lam là một cơn ảo giác mùa hè. Khi Trăn chắc chắn rằng cô đã hoàn toàn biến mất. Cô không còn làm việc ở công ty mạng tầng 12 nữa, đồng nghiệp trong công ty nói với anh, cô đi rồi. Cô đi đến phía Bắc.

54.Em có tin đây là một ảo giác không? Anh hôn cô.
Vâng. Em tin.
Tại sao.
Vì chúng ta không yêu nhau. Chúng ta không yêu.

55.Buổi sớm mùa hè bão đổ bộ, Lam trần trụi nhoài trên bệ cửa sổ hút thuốc. Sau đó nói với anh, thành phố này lạnh lùng quá, không có tình yêu thì chúng ta sẽ bị đông cứng. Không có mãi mãi, chúng ta sẽ chết đi.

56. Anh tin họ sẽ phải chết. Một ngày nào đó. Một lúc nào đó.

57.Không tồn tại nữa.

(1) Lancôme: Nhãn hiệu mỹ phẩm cao cấp của Pháp.
(2): Stephan Zweig (1881-1942): nhà văn nổi tiếng của nước Áo.
(3): Chẳng có gì.


0 comments

Post a Comment




[CON ĐƯỜNG PHÍA BẮC] AN NI BẢO BỐI
9.8.10 - 凌晨1:47





CON ĐƯỜNG PHÍA BẮC


Mùa đông năm 1998, một mình đi Đại Liên. Vì muốn ngắm biển cả cô đơn trong mùa đông.

Năm ấy là năm thứ ba đại học. Hoàng hôn mùa đông, cánh đồng hiu quạnh gợn lên lớp sương đêm mỏng mảnh. Xuyên qua lớp cửa kính to của đại sảnh sân bay, có thể nhìn thấy bầu trời bao la u ám. Cả một sân bay vắng vẻ trống trải. Máy bay đến Đại Liên bay lúc 6 giờ tối.

Tôi ngồi bên cửa sổ, chăm chú ngắm sắc đêm dày đặc phía chân trời. Trong phòng đợi sân bay lác đác vài người khách vẻ mặt khô khan đang ngồi đợi. Vẫn là thời gian vào dịp xuân về, không khí ấm áp và cô đơn trong cuộc hành trình vẫn khiến người ta có chút ủ ê thương cảm.

Tôi nhớ lúc người đàn ông ấy quay mặt lại nhìn tôi, ánh mắt và lời nói của anh. Anh nói, sân bay lúc này đây như ngày tận thế vậy. Dường như là một suy nghĩ táo tợn, nhưng đôi mắt anh vẫn bình thản như nước. Tại sao? Tôi mỉm cười tiếp lời anh. Tôi nghĩ đây là sự khởi đầu tốt đẹp. Đối với hai người cô đơn trong cuộc hành trình.

Cô xem màu sắc bầu trời kìa. Và cả tiếng gió. Khiến người cảm thấy hoang lạnh. Thế giới này lúc nào cũng có thể biến mất. Anh nói. Một người đàn ông trẻ tuổi. Bên trong mặc một chiếc áo vải bông kẻ sọc. Tóc ngắn, một đôi mắt sâu. Một người Phúc Kiến, cùng bay đến Đại Liên như tôi.

Cô không giống người thành phố. Anh nói. Tại sao? Tôi lại lần nữa nhìn anh vẻ hiếu kỳ. Cảm giác thôi. Mùi vị phiêu bạt trên người cô. Và cả đôi mắt của cô. Cô không thuộc về thành phố này. Tôi nhìn anh. Luôn mỉm cười. Có lẽ lúc trái tim một người luôn lang thang, trên người anh ta sẽ không có điểm đặc trưng nào rõ ràng. Tôi cảm thấy sự hòa nhịp khi cả hai nói chuyện với nhau. Đây là người đàn ông thông minh và từng trải. Chắc đã lên Bắc xuống Nam nhiều, đã làm được rất nhiều việc rồi. Nhưng trong tim luôn có một vài vật sắc nhọn. Trực giác mách bảo tôi, đây sẽ là đối tượng trò chuyện khiến bạn thấy vui vẻ.

Lúc lên máy bay, sắc đêm đã bao trùm cả cánh đồng bao la. MD-82 từ cửa biển bay đến, một dãy đèn đuốc sáng choang, tựa một chiếc du thuyền khổng lồ.

Anh tìm cho tôi một chỗ ngồi gần cửa sổ, rồi giúp tôi đặt hành lý vào khoang chứa. Như bất kỳ một người đàn ông được ăn học đàng hoàng, giúp đỡ một cô gái đi một mình. Cởi áo khoác ngoài ra đi, nếu không chút nữa đến Đại Liên cô sẽ bị cảm lạnh đấy. Khoang máy bay sáng rực, giọng tiếp viên vui tai. Bầu trời đen thẫm. Cảm giác bay đến hơi váng vất, như một chuyến du lịch trong mơ. Tôi ghìm hơi thở lại, lắng nghe tiếng rít chói tai khi máy bay lăn bánh nhăn hơn, sau đó trong tốc độ nhanh nhất, đột ngột hẫng lên, chao nghiêng cất cánh. Anh mỉm cười nhìn điệu bộ tôi như con nít, anh hỏi, cô sợ à?

Không. Tôi thích giây phút này. Khoảnh khắc đột ngột nhảy tót lên. Tự do rồi. Bay rồi.

Rất nhiều lúc ảo tưởng mình có thể bay được. Bay đến một phương trời xa xôi, bay đến bên cạnh người mình yêu. Trên mặt đất vững chắc, ngước nhìn ước mơ của mình. Chúng ta đang sống một cuộc sống không được lựa chọn. Đó là những gì tôi từng viết. Ở thành phố đó, ngày rồi lại ngày, kiệt sức khiến tim không cảm thấy tê liệt nữa. Đột nhiên thoát ly mặt đất, trong lòng thậm chí thấy đau. Có nơi nào để chúng ta có thể thực sự dừng chân đây? Tôi tựa đầu vào cửa sổ, ngắm đèn đuốc nhà nhà bên dưới, mệt mỏi nhắm nghiền mắt, lúc tỉnh dậy, máy bay đang bay rất bình ổn. Bên ngoài đen đặc một khối, không còn đèn đuốc gì nữa.

Anh nói, chúng ta đang ở trên biển đấy. Anh lấy giúp tôi hộp cơm, nước khoáng và táo. Tôi vừa ăn cơm vừa lắng nghe anh kể về những trải nghiệm trong cuộc sống. Anh nói anh rời gia đình lập nghiệp rất sớm, dường như luôn lang thang trên những thành phố khác nhau trong nước. Cô đã có thứ kinh nghiệm khi đang sống ở một thành phố xa lạ rất lâu rồi lại chuyển đến một thành phố khác chưa? Anh hỏi. Đó đúng là một cảm giác vô cùng cô độc. Nhớ nhung người nhà ở Phúc Kiến, nhưng chẳng thể quay về bên họ. Anh nhè nhẹ thở ra một hơi dài. Luôn nghĩ đến một ngày sẽ kiếm được đủ tiền, sau đó trở về mua một nông trường, trồng cây vun cỏ.

Nghe mơ ước của một người đàn ông, trong lòng bỗng nhiên thấy chút cảm động. Tôi từng sợ hãi mình sẽ có ngày mất sạch những ước mơ. Cảm giác nặng nề như tim mình đã bị chết đi. Người đàn ông trước mặt, rõ ràng đã chịu đủ phong trần cuộc sống. Nhưng anh vẫn kiên trì ước mơ.

Chúng tôi trò chuyện, rồi bắt đầu chơi bài tây. Lại nhìn thấy thành phố đèn đuốc rực rỡ. Có những con phố thật dài và những tòa nhà cao vút. Nhưng không biết là thành phố nào. Anh nói, vì là ban đêm, cho nên chỉ có thể nhìn thấy bóng tối, thực ra chúng ta đã bay qua biển rồi.

Tôi nói, vẫn nhớ thời còn đi học đọc được một bài tản văn, vẫn không quên được.

Anh thốt nhiên cười, anh nói, mùa đông, đừng quên ra biển đi dạo. Vì biển mùa đông rất yên tĩnh. Tôi cũng cười. Tuy đã không nhớ rõ những câu từ đẹp đẽ trong đó, nhưng đây chính xác là một bài tản văn khiến người ta khó quên.

Chúng tôi rất vui, cả hai đều nhớ.

Có người nào đến đón cô không? Anh hỏi. Có, một người bạn, vẫn chưa biết mặt nhau. Tôi đáp. Bạn quen trên mạng à? Vâng. Cho dù thế nào, tôi muốn cho cô số di động. Như thế nếu có chuyện gì, có thể liên lạc với nhau. Chăm sóc mình thật tốt nhé, nếu anh ta đúng là người bạn cô chưa từng gặp mặt. Anh nghiêm túc đọc số điện thoại cho tôi.

Tôi nhìn người đàn ông đó. Tôi nghĩ có lẽ anh đoán được đó là người bạn trên mạng, tuy rằng anh không biết đó là người bạn rất tốt mà chúng tôi có thể tin tưởng lẫn nhau. Nhưng, tôi cảm nhận được một thứ tình cảm thật ấm áp thân thiết.

Những người tình cờ gặp nhau. Có duyên phận ngắn ngủi, nhẹ chạm vào linh hồn đối phương.

Mỉm cười nhìn anh, chẳng nói gì cả.

Máy bay bay đến bầu trời Đại Liên. Thành phố xinh đẹp ven biển. Trong bóng đêm đen đặc phía dưới có một dải ánh sáng lấp lánh như trân châu của đèn nê-ông. Tôi áp vào cửa kính, không nhịn được phát ra tiếng kêu kinh ngạc. Lần nào sắp hạ cánh, tôi đều chúc mừng bản thân lại thoát được một tai nạn. Anh nói, cuộc đời rất yếu ớt, nhưng lại đẹp như thế đấy, khiến người khó bỏ.

Xuống máy bay, cái lạnh thấu xương ập đến, khiến người ý thức được, đây là phương Bắc xa xôi, mà không còn là thành phố ẩm ướt phương Nam nữa. Tôi nói, chúng ta chạy đi. Tôi sắp đông cứng rồi. Hai người vai đeo túi chạy trong sân bay rộng lớn. Ánh sao đêm xa xăm, sáng rực nhưng lạnh lẽo. Lúc bước qua cửa ra sân bay, tôi nhìn thấy bạn tôi đứng bên kia, khi tôi vẫy tay với bạn rồi quay đầu lại nhìn anh, người đàn ông gầy gầy đó đã không thấy đâu nữa. Tôi quên mất không chào từ biệt anh.

Đã quá lâu rồi, cũng mất số điện thoại của anh. Nhưng luôn nhớ tên anh và cả đôi mắt của anh nữa. Và còn chuyến bay trong dịp xuân đó. Những người xa lạ tình cờ gặp gỡ trong cuộc hành trình rất nhiều, gặp nhau, rồi tan, sau đó lại thấy được những dung mạo mới. Những cuộc nói chuyện cởi mở và những sự quan tâm không ý đồ gì khác, như những giọt nước trong veo, để lại vị ngọt ngào trong hồi ức.

Tuy chỉ là những chi tiết nhỏ nhặt. Nhưng khiến người khó quên.

[TRÍCH TẬP TRUYỆN NGẮN "THÁNG TÁM CÒN MÃI" CỦA AN NI BẢO BỐI - DENNIS Q. DỊCH]



0 comments

Post a Comment




楊丞琳 - 曖昧
- 凌晨1:41





0 comments

Post a Comment




CAFE SỮA vs CAFE ĐEN
22.5.10 - 上午8:10



x4.gifx4.gifx4.gif

Vào quán uống nước, em luôn gọi café đen. Anh luôn gọi café sữa.

Người ta mang nước ra, luôn luôn nhầm lẫn. Anh café đen. Em café sữa.

Em nhanh tay đổi 2 món. Người bồi bàn đứng ngẩn ra, mặt đầy vẻ thắc mắc. Anh cười trừ. Đợi người ta đi, anh trách: “Sao không để người ta đi rồi em hãy đổi? Làm mất mặt anh quá!!!” Em cười phá lên: “Đằng nào cũng vậy. Đâu có gì mắc cỡ!”.

Em con gái mà lại thích café đen.

Anh con trai nhưng rất thích café sữa.

Em bảo café đen nguyên chất, tuy đắng nhưng uống rồi sẽ mang lại dư vị, mà nếu pha thêm sữa thì sẽ chẳng còn cảm giác café nữa.

Anh bảo café cho thêm tí sữa sẽ đậm mùi café hơn, lại còn cảm giác ngọt ngào của sữa…

Anh và em luôn thế. Khác nhau hoàn toàn.

Anh và em không yêu nhau. Đơn giản chỉ là bạn bè. Mà không, trên bạn bè 1 chút. Gần giống như tình anh em.

Nhưng em không chịu làm em gái anh. Em bảo, em gái có vẻ phụ thuộc vào anh trai, có vẻ yếu đuối, có vẻ… hàng trăm cái “có vẻ” và em không đồng tình.

Anh cũng không muốn anh là anh trai của em. Anh trai suốt ngày phải lo cho em gái, bị nhõng nhẽo, vòi vĩnh đủ thứ. Anh không thể kiên nhẫn.

Lâu lâu em hẹn anh ra ngoài đi uống café. Em café đen, anh café sữa.

Thỉnh thoảng buồn buồn anh lôi em đi vòng vòng, rốt cuộc cũng đến quán nước. Anh café sữa. Em café đen.

Anh có bạn gái. Bạn gái anh xinh xắn, rất dịu dàng, nữ tính. Đi với anh giống như 1 con thỏ non yếu ớt. Anh tự hào bảo, cô ấy không “ba gai”, bướng bỉnh như em.

Em có bạn trai. Bạn trai em đẹp trai, galant, luôn chiều chuộng em. Đi với em, anh ấy không bao giờ khiến em tức chết. Em kiêu hãnh khoe, anh ấy thực sự là chỗ dựa vững chắc.

2 cặp thỉnh thoảng gặp nhau. Em vẫn café đen. Anh luôn café sữa.

Bạn trai em nói, anh đổi ly cho em. Em không chịu, café đen là sở thích của em.

Bạn gái anh thắc mắc, anh không uống café đen như những người con trai khác. Anh nhún vai, café sữa hợp khẩu vị với anh.

Trong lúc nói chuyện, thường thường anh và em vẫn cãi nhau. Bạn trai em luôn là người hòa giải. Bạn gái anh dịu dàng nói anh phải biết nhường nhịn con gái.

Cuối cùng anh là anh. Em vẫn là em.

Anh chia tay bạn gái. Cũng có thời gian chông chênh. Nhưng anh không hối tiếc. Anh và cô căn bản không hợp nhau. Dù cô ra sức chiều chuộng anh, nhưng anh vẫn thấy thiếu thiếu cá tính gì đó. Mà cá tính thiếu ấy mới thật sự hấp dẫn anh.

Em chia tay bạn trai. Có một lúc cảm thấy trống vắng. Nhưng em không hối hận. Em và bạn trai không tìm được tiếng nói chung. Dù anh ấy không khiến em bực mình, ít khi gây sự với em. Nhưng em vẫn thấy thiếu thiếu. Mà “thiếu thiếu” ấy làm em chán nản.

Anh và em không hẹn mà gặp nhau ở quán café cũ.

Em gọi café đen.

Anh gọi café sữa.

Người bồi đã quen với 2 người. Anh ta không để nhầm chỗ nữa.

Anh yên lặng. Em cũng không nói. Đợi người bồi đi, anh kéo ly café đen về phía mình, đẩy ly café sữa về phía em.

Hôm đó 2 người uống thử “khẩu vị” của người kia.

Đêm ấy, anh nhắn tin cho em “Café đen hay thật! Anh bắt đầu thấy thích nó!”

Em nhắn tin lại cho anh “Café thêm sữa cũng rất tuyệt vời. Em sẽ uống café sữa…”

Sau đó em và anh luôn đi cùng nhau, bất luận ở đâu, em cũng luôn gọi café sữa cho em và không quên gọi café đen cho anh…

Café đen hay café sữa đều là café, phải không?

Tình yêu đắng hay tình yêu ngọt đều là tình yêu… chẳng phải sao???


2 comments

Test!

By Blogger Phi Yên, at 23/5/10 09:02  

Vừa đọc được bài này bên blog chị Hậu mới biết link đến blog của Dennis Q :)

Nếu được Quyên add thêm blog Followers để mọi người dễ theo dõi các bài mới của Quyên nha.

By Blogger Lila | Thanh, at 29/5/10 11:47  

Post a Comment




CỐC CÀ PHÊ KHÔNG ĐƯỜNG
- 上午8:08



Cô vẫn thường thường nhớ lại những ngày quen anh...

Xưa kia cô không biết uống cafe, cho đó là thứ nước đắng nghét vô bổ. Song, khi quen anh rồi, hầu như tuần nào cũng theo anh đến quán, dĩ nhiên sau đó cafe thành bạn của cô.

Anh là chàng trai ưu tú. Đẹp trai, có chí tiến thủ... khi 2 người học Đại học, anh đã chú ý đến cô, một cô gái hiền lành có mái tóc đen dài. Cô thường thường không gây sự chú ý nhưng lại khiến mọi người quan tâm đến mình. Anh bảo: "Vì em mà anh được sinh ra!". Lời nói của anh quả khiến cô rung động.

Thế nhưng quen cô rồi, anh vẫn luôn không chỉ quan tâm đến mình cô. Bạn gái vây quanh anh đếm được hơn tá, anh đều đối xử tốt với họ. 12h đêm, nếu một cô nào đó khóc lóc than buồn chán, anh cũng sẽ lập tức đi ngay. Hoặc như, đang ngồi với cô, và nếu có ai đó gọi điện thoại bảo cần anh, thì anh cũng sẽ không từ chối. Giây đầu anh còn lưỡng lự, phút sau anh đã biến mất.

Cô lẳng lặng đón nhận mọi thứ, không nói năng gì.

Một ngày kia, cô đột nhiên nói: "Em muốn chia tay!".

Anh sững sờ, hỏi: "Anh làm gì sai? Bạn bè cần anh, không thể không đến!"

Cô bình thản khuấy cốc cafe "Không có đường, đúng không? Uống đi!"

Anh không hiểu ý cô muốn nói, nhưng vẫn hớp 1 ngụm.

"Đắng quá! Không ngon! Anh thích có đường!" , anh nhăn mặt.

Cô trầm tư, vẽ vẽ ngón tay trên mặt bàn "Cafe đắng nhưng có dư vị. Anh chỉ thấy đắng. Giống như tình yêu của em và anh, anh sẽ chỉ thấy đắng. Em cũng không thấy ngọt ngào. Cũng chẳng có ấn tượng mạnh mẽ. Vì thế... chia tay thôi!"

Cô bỏ đi. Cốc cafe đặc quánh lại.

Không quen anh nữa, nhưng cô đã có thói quen đến quán uống cafe không đường. Thỉnh thoảng nhớ lại chuyện cũ, cô không khỏi cảm thấy đau lòng. Giá như anh biết, cô ghét cafe đến đâu, mà vì anh, đến cafe không đường cô cũng đã quen thuộc. Anh vĩnh viễn không quan tâm đến chuyện đó. Mà nếu có, thì một thoáng chốc cũng sẽ quên hết. Con trai thường vô tâm như vậy.

Điện thoại rung lên "Cafe không đường đắng nhưng có dư vị. Anh đã lỡ bỏ mất dư vị của nó. Hãy cho anh nếm vị đắng cafe không đường, được không?"

Cô nhìn sang. Anh đang ngồi bàn bên kia, gương mặt trầm tĩnh, có vẻ chững chạc hơn trước nhiều. Cô gửi tin nhắn lại "Cốc cafe đã đổ rồi. Anh còn muốn uống lại?"

"Vậy thì," anh dịu dàng đến bên cô, "anh pha cho em cốc khác. Đắng ngọt, chúng ta cùng nếm!"

Mắt cô ướt nước.

Có lẽ cafe không đường bắt đầu ngọt rồi.

Bạn cũng nếm thử xem. Cafe không đường ngọt hay đắng?

Dennis Q


1 comments

thích :x

By Blogger Lynk, at 10/8/10 21:28  

Post a Comment




Kiss kiss bad girl
- 凌晨2:21





Tới nào ^^

標籤:



0 comments

Post a Comment




Nhà mới :D
21.5.10 - 晚上10:21




Tự ăn tân gia thôi ^O^


1 comments

cám ơn chị rất nhiều. Chúc chị luôn vui, khỏe để cống hiến hết mình vì VHNT nhé.
Một độc giả cực kỳ yêu thích các tp chuyển ngữ của chị.

By Blogger Unknown, at 23/3/11 10:50  

Post a Comment